Mở tủ ra, thay quần áo.Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan.Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.Phải, đó là tôi tự cô lập mình.Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.Bình thản và mệt mỏi.
