Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc.Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!