Khi còn là một thanh niên, tôi rất nghèo khổ nhưng luôn mong muốn có được nhiều vàng.- Đây là một vấn đề rất hay và đáng để chúng ta thảo luận.Anh không nên cho nhiều người biết về điều này đâu!Song đến ngày mai, chúng ta lại tru tréo lên bởi vì chúng ta để mất vàng.Nhưng cuối cùng, tôi rất vui mừng vì đã hoàn thành công việc vào lúc bình minh.- Hãy nhìn cái thứ lười nhác kia xem! Kẻ cầm cày thì không cố gắng để cày cho sâu.Thế nên, con đừng bao giờ chậm trễ!- Ông ta được cho là người giàu nhất ở thành Babylon đấy! – Bansir buột miệng.Vì vậy, anh ta quyết định rủ nhiều người bạn cùng góp vốn đầu tư.Hẳn các bạn còn nhớ khoảng thời gian tôi đang là một người thợ khắc chữ trên những tấm thẻ đất sét với tiền công ba cắc bạc mỗi ngày.
