Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.Khi mà đã lớn đầu cả rồi.Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư.Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?- Ông còn lo xa hơn tôi.Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.Có lẽ chỉ viết đến đây thôi.Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.
