Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.Nên cháu mới dám cãi như thế.Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi.Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.Còn tĩnh tâm mà viết.Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.