Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.Tôi đốt chút, chả hả hê gì.Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê.Vẫn chứng nào tật nấy.Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng.Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch.Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn…Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.