Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.Không phải học con phải về đây ngay chứ.Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí).Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau.Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.