Mà lại nghĩ về con người.Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ.Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu.Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen.Còn tôi, chưa đến lúc.Nhiễm thói ấy mất rồi.Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.- Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác.Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!