Tôi biết rằng theo lệ bạn có một giờ (mà sự thực thì thường là giờ rưỡi) vào giữa trưa để ăn cơm.Bạn sẽ nhìn kỹ từng nhạc cụ một và nghe thanh âm của nó; bạn sẽ biết một vài nhạc-cụ của Pháp khác của Anh ra sao, sao nhạc công này lãnh lương cao hơn nhạc công kia, mặc dầu nhạc cụ của họ không phải là thứ khó chơi như đàn vi-ô-lông.Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo.Bạn lại đã hăng hái khen bản đó với một cô - bạn biết tôi nói ai rồi chứ? Và bạn còn có thể tuyên bố rằng bản đó của Beethoven và "mùi rất mực" nữa.Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo.Tôi cho chính nhờ thấu hiểu chân lý ấy mà tôi khác con heo nằm vũng bùn kia.Và cũng không có hình phạt.- Vâng, bất kỳ cái gì cũng giản dị như vậy.Báo sản xuất rất mau là để cho mình đọc mau.Thưa bạn, tôi nhiệt liệt lập lại rằng tôi viết cho bạn đấy.