Mà những người đọc qua bài đó, một tuần sau chắc chẳng còn nhớ đến nữa.Đã thiệt mấy năm chưa đêm nào khoan khoái như vậy.Tôi ước gì một bà cô của tôi - bà Edith - cũng dễ quên giận như Lincoln nhỉ! Bà và ông chồng tên là Frank sống tại mọt khu trại đdã cầm cố rồi.Vì vậy mà tôi rất mang ơn tác giả, viết một bài Tựa tôi lấy làm đắc ý để giới thiệu với độc giả, và cuối bài, đề:Việc thứ nhất là có đủ lương tri bắt chước nhà Báo học da đen, George Washington Carver, khi ông này mất món tiền dành dụm trong cả một đời là bốn vạn Mỹ kim vào dịp nhà ngân hàng mà ông gởi tiền bị vỡ nợ.Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng.Không hợp với sở thích của ta thì ta nổi khùng lên".Rồi y trở lại phản ông, tố cáo ông, nói xấu ông, người đã cứu y khỏi khám.Song rất tiếc rằng tôi quên hẳn tên hai ông bà tuy tôi vốn ghét lối kể thí dụ mà không cho biết tên và địa chỉ của các nhân vật để chứng minh cho câu chuyện.Ông ta bị bệnh thần kinh suy nhược.
