Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa.Mệt và không thích thú.Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không.Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng.Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.