Biết chỉ để biết mà thôi.Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.Những giọt nước mắt bằng gỗ.Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
