Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người.Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa.Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.
