Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.Nguyên nhân thì rất khó xác định.Có lẽ mình nên im lặng.(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức.Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình.Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.Nhưng đây là một trận bóng.
