Stephen kể với tôi: “bây giờ tôi chẳng có doanh nghiệp mà cũng chẳng có đồng xu dính túi.Scott vẫn đối xử với cô thật lỗ mãng và tình hình nhanh chóng đến hồi không thể cứu vãn được nữa.một số bức gồm những hình thù, đường nét mà họ đã xem trước đó rồi; trong khi những bức khác lại hoàn toàn mới đối với họ.Một lần nữa, niềm mong chờ tác động đến cách bạn hành xử với anh ta.tôi không hiểu sao nó lại xẩy ra như vậy – tôi chỉ vừa mới mua nó hồi tuần trước thôi mà.Thế chẳng đưa mình đi đến đâu, mà chỉ tổ làm mình phiền toái thôi, phỏng có ích gì.Sau buổi nói chuyện ấy, tôi cứ suy nghĩ miên man về những sự việc vừa xảy ra.trong một cuộc phỏng vấn, Robert nhấn mạnh đến ý thích sự đa dạng, phong phú trong cuộc đời mình: “tới ngày đi nghỉ,chúng tôi không bao giờ đặt phòng trước mà cứ thế bay đi và khi tới nơi mới đăng ký khách sạn”Bất cứ người lớn nào tôi tiếp xúc đều đối xử với tôi thật tử tế và tôn trọng.Ngoài khả năng siêu linh huyền bí, còn điều gì nữa giải thích sự khác biệt giữa người may mắn và người không may? Tôi tự hỏi liệu có phải người may mắn và người không may đơn giản chỉ khác nhau ở trí thông minh? Có lẽ người như Jodie và Lee đơn giản là thông minh hơn những người như Susan và Stephen, và điều này khiến họ thành công hơn trong cuộc đời?.