Ông có thể tưởng tượng nỗi lo âu của vợ chồng tôi khi ngồi đợi trong phòng khách không? Người nào cũng bồng con trên tay, còn chúng tôi thì tay buông xuôi và tự hỏi chẳng biết còn được bồng cháu nữa không.Tôi quen một người đàn bà ở Nũu Ước lúc nào cùng phản nàn về cảnh cô độc.Mà các sinh viên đại học đều biết rằng: "Tạo hoá ghét sự trống rỗng lắm".Cho đến năm 12 tuổi, mỗi năm tôi không có cắc rưỡi để tiêu riêng.Lạ lùng thay, bỗng tôi thấy tâm hồn bình tĩnh."Khổ trí vì thấy một đống công việc bó buộc phải làm gấp cho xong, nội trong ngày".Tôi ngẫng đầu, mạnh dạn đi xin một chân bán điện cụ.Ông đọc sách và nhiễm được thú nghiên cứu những vấn đề chính trị kinh tế và xã hội.Mà ý niệm đó hoàn toàn tuỳ thuộc ta.Vì như vậy, việc làm sẽ dễ dàng và được rành mạch hơn.