Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không.Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt.Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân.Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn.Dù mẹ không bay, không bay đâu.Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết.Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.