Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.Cháu thấy bác tội lắm.Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình.Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.Thứ mà tôi hay bẻ bai.Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa.Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.
