Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt.Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt.Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ.Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.