Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở.Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ.ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này.
