Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu.Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.Dùng hay không dùng thì có sao.Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.Và ta bị ức chế liên tục.
