Thêm một lần nữa, chúng ta phải xác định mình là ai, chúng ta quan tâm đến ai và cái gì, không phải qua cái chúng ta hứa mà là điều chúng ta làm.Đôi khi rất khó để xác định ra cái gì sẽ khuyến khích người khác làm một việc gì đó.Ngay lúc ấy tôi cũng biết là mình vừa mới nghe thấy một chân lý cơ bản.Trên giấy tờ có tên tôi, David Alfred Faulk và tên mẹ đẻ ra tôi là Ruth.Có thể là không dễ chịu khi nghe những lời mà Gordon Livingston phải nói.Chúng tôi đang tranh tài cùng với hơn 200 người khác.Chúng ta bị bao quanh bởi những ảo ảnh về sự thành công.Như bất cứ một điều gì khác trong cuộc đời này, chính hành động là cái xác định về con người chúng ta chứ không phải là cái lý do mà chúng ta lấy để biện hộ cho hành động của mình.Họ tự vấn: «Phải chăng đó là những gì mà tôi mong đợi? Tôi sẽ trở thành bộ sưu tập của những lời phàn nàn bất tận về sức khoẻ và những kỷ niệm vương vấn về một thời đẹp đẽ đã qua như vậy sao? Liệu có quá khó để chấp nhận sự hữu hạn của đời người mà không phải chịu đựng sự tuyệt vọng như là một thứ kèm theo lệ thường của tuổi già được không? ».May mắn thay, điều ngược lại cũng đúng.
