Thực ra, đây là vần đề của sự giáo dục.Vài năm trước đây, trong khi đang chờ đến lượt vào thang để chơi trượt tuyết, tôi bị một chiếc xe dọn tuyết không có người lái đâm vào.Khi cánh cửa căn hộ mở ra.Mọi người thường tới chổ chúng tôi xin thuốc.Nhiều người trong số họ đã nhận được những lời động viên.Giống như một bậc phụ huynh thông thái, ông chỉ cho chúng ta hướng đi đúng…Với một chiếc găng tay bằng nhung.Tôi đã nói chuyện với rất nhiều người, đặc biệt là đàn ông, những người ở tuổi trung niên, cảm thấy món hời mà họ trông đợi từ hệ thống giáo dục đó không bao giờ đến tay họ cả.Người ta dạy chúng ta làm những cái họ bảo chúng ta làm cho đến thời gian thích hợp- khi chúng ta được phép để bảo những người khác điều mà họ phải làm.Họ không tin vào cảm xúc và thích tất cả những gì có thể tính, đếm được.Tuy nhiên, tôi có thể ngồi cùng họ trong khi họ đi tìm giải pháp.
