Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt.Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm.Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.Tình yêu bao giờ cũng mới.Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.Hạn chế ra ngoài nữa.Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh.Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
