Tôi biết lần đầu tiên khi nghe đoạn băng đó chắc chắn bạn sẽ thốt lên rằng: Ôi trời! Nghe khủng khiếp quá!.Không phải để Tan sở làm một chầu nhé! như thường nói với anh bạn đồng nghiệp, mà để bạn tự đánh giá chính bản thân mình.Nhưng khốn nỗi, lúc ấy Jack không có 2,5 đô la để trả hóa đơn tiền điện thoại.Tập trung bình tĩnh để tự chủ được mình, tôi tin bạn sẽ không bị bất cứ nỗi ám ảnh nào chi phối, nhất là không sụp bẫy như anh chàng Benny tội nghiệp.Tháng giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire (Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động đất.Nhưng tôi lại nhìn vấn đề theo một khía cạnh khác.Sau đó tôi đã làm gì? Tất cả mọi việc! Tôi xin phụ trách bản tin thời tiết buổi sáng, làm tường trình chuyên mục thể thao buổi chiều.Nếu nói rằng: Tôi từng luôn nghĩ rằng tôi sẽ trở thành một ca sĩ nổi tiếng (hay một diễn viên điện ảnh, một tuyển thủ bóng đá) thì câu nói này sẽ giảm đi phần nào sự lẫy lừng của ngôi sao mà bạn đang trò chuyện.Câu hỏi rất rõ ràng.Tôi còn nhớ những buổi chiều cũng Herbie Cohen và Davey Fried đến rạp Benson (Brooklyn) xem Mitchum diễn.