Và có một cái đầu luẩn quẩn.Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam.Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.