Bao nhiêu đạo hữu đã nói với tôi: “Ông, với tư cách là một mục sư Thiên Chúa giáo, có dành thời gian đi khắp mọi miền đất nước để khuyên mọi người nên làm giàu, nên kiếm tiền không?”.Hội chứng này rất phổ biến trong xã hội chúng ta.Không có khoản tiền nào, hay bất cứ điều gì khác liên quan tới vấn đề tài chính là đủ đối với những người cảm thấy chưa đủ hài lòng với chính bản thân mình.Sáng hôm sau, tôi bật ti-vi xem buổi họp báo của cô.Họ cảm thấy mình không xứng đáng.Tôi cũng tính luôn việc xem ti-vi một cách thụ động, trừ khi bạn có thể biến hành động này thành một phần của kế hoạch thư giãn, thay vì chỉ coi đó là hình thức giải trí thông thường.Không có gì sai trái khi làm việc trong các ngành dịch vụ, nhưng chỉ trừ trường hợp bạn đầu tư thành công một cách khác thường, nếu không bạn sẽ bị “cột chặt” vào công việc và bạn sẽ mãi mãi không được nghỉ ngơi.Là nhà lãnh đạo, bạn phải có người nghe theo và ủng hộ, có nghĩa là bạn phải lão luyện trong việc bán hàng, khích lệ và động viên mọi người hưởng ứng theo tầm nhìn của bạn.Nhưng để tôi giải thích thêm một chút.Những nạn nhân thường đổ lỗi cho nền kinh tế, họ đổ lỗi cho chính phủ, đổ lỗi cho thị trường chứng khoán, đổ lỗi cho những người môi giới, đổ lỗi cho chủ, cho người làm thuê của họ, cho quản lý, cho trưởng phòng, cho người đứng trên hay dưới mạng lưới của họ, cho dịch vụ khách hàng, cho phòng vận chuyển, cho đối tác, cho bạn đời, họ đổ lỗi cả Chúa, và tất nhiên họ luôn luôn đổ lỗi cho cha mẹ mình.