Tôi làm trong năm phút.Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút.Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm.Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn.Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.
