Cả Harrison rồi Hoving cùng các chuyên gia chuyên nghiên cứu về nghệ thuật khác nữa khi nhìn vào bức tượng Kouros của Bảo tàng Getty đều có những phản ứng mạnh mẽ và phức tạp, nhưng liệu những phản ứng này có xuất hiện một cách tự nhiên từ tiềm thức của những chuyên gia này hay không? Phải chăng Harrison, Hoving và những người khác có thể điều khiển được kiểu phản ứng kì lạ đó? Sự thật đúng là như vậy đấy.Rồi Carrol và Murphy bước lại gần Diallo trên bậc tam cấp, quan sát khi Diallo nhẹ nhàng quay người đi và lục tìm gì đó trong túi áo của mình.Và từ một cái nhìn thoáng quá, bạn sẽ nhận ra được sự vật ở trước mắt bạn.Người của Bảo tàng Getty tỏ ra thận trọng.Tuy nhiên điều thu hút sự chú ý là ở chỗ thậm chí sau khi đi chầm chậm ra khỏi phòng và xuống hành lang, những người tham gia thử nghiệm vẫn không nhận thức được hành vi của mình đã bị tác động.Carrol và McMellon ra khỏi xe.Đây thực chất là một hoạt động khởi động.Và thế là Caroll tiếp tục nổ súng, McMellon do nhìn thấy Caroll nổ súng nên cũng nổ súng theo.Họ xem đi xem lại cuốn băng hàng giờ đồng hồ, kiểm tra từng chuyển động chậm nhất của mỗi cử chỉ, điệu bộ, diễn đạt.Những cuộc biểu diễn như vậy có thể kéo dài từ hai đến năm hoặc mười phút.