Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây.Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ.Dùng cứt thì không hay lắm.Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống.
