Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng.Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.