Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy.Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi.Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu.Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào.Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài.Không chung chung như những nhà mị dân.Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.