Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa.Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác.Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác.Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy.
